Và không chần chừ gì nữa, anh ta rời khỏi phòng. Hơn nửa giờ sau, chuông cửa vang lên. Một người đàn ông trung niên xuất hiện, người bắt đầu trắng bệch. Anh ấy trông có vẻ nổi bật, và em gái tôi đối xử với anh ấy dễ dàng như một người tình. – Là anh ấy à?.- Anh ấy hỏi mà không thèm nhìn tôi từ lúc bước vào phòng. – Ừ, em trai tôi, tìm nó không khó đâu.- Anh quay sang đưa tay cho tôi. Tôi thấy không có lý do gì để không chấp nhận nó. Tôi kiếm sống nhờ những người như anh ấy. – Tôi hy vọng bạn không phiền, nhưng tôi cần xem chứng minh nhân dân của bạn.